Xưa & Nay

Quảng Trị rứa tê nì…

Tựa :
Tình cờ tui đi lao linh thỉnh độ côi …mạng, chộ một chú em người Quảng Trị tha hương thích mần thơ. Đọc và thảng thốt :

… “Gió Lào to , mùa khô mẹ không đi chợ/ Con cá dưới ao chiều lờ đờ khó thở/Chết trong đêm trăng.”

hay:

Đêm nay cúp điện/ Lặng im làng buồn./Chú bé cởi trần tắm giếng/ Múc mấy gàu xối lên ngực trần tháng Sáu

Cái giọng ny  đích thị là Quảng Trụi. Hay nhất là tên của những làng quê bản quán âm vang  giữa những câu thơ , cứ bừng sáng lên dưới ánh chớp của một tia mê sảng hoài hương mà tui tin chắc đang trĩu nặng nơi ngực trái của chú!

Chú dà thơ ni chừ  tha hương tận côi Tây Nguyên, mần nghề thợ điện (ngạc diên chưa) , tuổi chưa tới 30. O mô thích người mần thơ hay dư ri thì tui giới thiệu, hehe!

Còn nhiều bài lắm, cứ nhem thèm một bài chơi…

(Lê Đức Dục – 2011)

NGUYÊN QUÁN

Em có  biết

nắng Đông Hà là nguyên quán Quảng Trị?

mây không về Triệu Phong cháy bàn chân quê Triệu An rực hè Cửa Việt

đôi mắt em bé Vĩnh Linh khát biển Cửa Tùng rùng mình Cồn Cỏ

gió Lào to , mùa khô mẹ không đi chợ

con cá dưới ao chiều lờ đờ khó thở

chết trong đêm trăng.

 

Mãi chờ gió nồm, em về lướt qua đêm sáng

nứt ruộng Hải Lăng

đêm nay cúp điện

lặng im làng buồn.

 

chú bé cởi trần tắm giếng

múc mấy gàu xối lên ngực trần tháng Sáu

Thạch Hãn đã quen rồi  chẳng thể biết đau

đã trôi qua những mùa…

những mùa

những mùa

…mỏi mệt

sông vẫn mãi sông.

 

biểu dương lòng bàn tay, cục đất tròn còn mùi đạn

Cồn Tiên đồi cao su xanh

dạo quanh xứ sở

ngỡ ngàng máu tanh

Thành Cổ đã yên bình.

 

những cơn giông ậm ờ Đường Chín

hứa hẹn Khe Sanh mưa rừng

núi Trường Sơn úp mở tình Lao Bảo

Cam Lộ buồn biết mần răng?

thôi ghé Cùa mà ngơi nghỉ

bình minh ta trở lại Đông Hà

Dù em bỏ lại mình giữa tháng ba

ta vẫn khô rang với nắng quê nhà

và nguyên quán Quảng Trị

mặc những mùa qua.

 

Lạc mất ta. Giấc mơ xa khát nắng

Ớt quê miềng, cay đắng cứ ăn

nhớ như điên

củ khoai lang đem luộc

mùa rét nhai vui.

 

mùng 4 Tết nhớ ghé  Bồ Bản chơi

bạn bè lâu ngày gặp lại

lai rai cho hết một ngày

không mần răng hoài niệm hết  tuổi thơ.

đuối con đường đất đỏ

những mái nhà nhỏ

những nắng nhiều mùa

những rét lạnh mưa

những trăng đồng lúa

những trường năm xưa

những em tình cũ

những trò rất trẻ

những những …không xuể

Quảng Trị.. Quảng Trị.

 

rồi rung  lên Quảng Trị,

thương  mạ, nhớ cha

hỡi mình

 và những đứa con xa

 lâu lâu về với nắng Đông Hà để biết

mình còn nguyên quán Quảng Trị

hẹn em mùa  sau nhé

Ta chờ….

 

Tác giả : Nguyễn Quý

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *